Chúng ta gặp nhau bởi chữ duyên nhưng sống và yêu nhau là tùy vào chữ nợ. Để có gắn kết với nhau trong suốt quãng đời còn lại, chúng ta cần gìn giữ và bảo vệ tình yêu chân thành ấy cẩn thận hơn. Khi yêu, ai cũng sẽ trải qua trăm vạn sắc thái khác nhau như yêu thương, giận hờn,... Hãy cùng thưởng thức những bài thơ tình buồn để cảm nhận được tất cả gia vị trong tình yêu nhé!
Khi đọc các vần thơ tình buồn đong đầy cảm xúc khiến trái tim rung động, dâng trào lên nỗi nhớ khôn nguôi. Từng con chữ, từng dòng thơ như nỗi lòng của những người có tình nhưng không đến được với nhau. Đành hẹn gặp nhau ở kiếp khác dù còn yêu và thương nhau nhiều lắm!
Em yêu ơi! Anh yêu em nhiều lắm... Nhất đời này, và nhất trên thế gian Bởi trong tim anh mãi mãi ngập tràn Niềm hạnh phúc em dành cho anh đó...
Em yêu ơi! Ghé tai anh nói nhỏ... Sẽ bên người mãi mãi chẳng đổi thay Nguyện bên em che chở suốt tháng ngày Sưởi nồng ấm, những đêm đông lạnh giá...
Em yêu ơi! Anh cách xa muôn ngả... Nhưng tim này đọng mãi dáng em thôi Em ngọt ngào, êm dịu nhất trên đời Ta bên nhau, trao nhau niềm hạnh phúc...
Em yêu ơi! Hãy đặt tay lên ngực Nghe tim anh đang thổn thức... Vì ai...? Trọn đời này... Anh hứa chẳng phôi phai Ta bên nhau, thật ngọt ngào lãng mạn...
Em yêu ơi! Những làn mây lãng đãng Đầy sắc hồng êm ái thật đẹp sao... Anh yêu em trong thương nhớ dạt dào Xin nguyện mãi cùng nhau em yêu nhé…
Tiếng chim hót líu lo nghe thật nhẹ, Anh mơ màng đan sợi nhớ tình thơ. Em nồng nàn trong cả những giấc mơ, Khiến tim anh... Cứ đêm ngày rung động...
Em yêu ơi! Giữa khung trời hoa mộng Anh muốn dành muôn vạn nẻo yêu thương Trao cho em trọn vẹn trái tim hường Đôi ta mãi... Sẽ hoà chung làm một...!
(Tác giả: Liên Phạm)
Tôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt
Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả
Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn Hay tại sao mà tình tan heo hút
Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông Thành kênh suối thành những dòng mi lệ
Đời cô đơn phải chăng buồn như thế Hay tại vì mình không thể bên nhau Nếu đã không thể chung một mái đầu Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc…
(Tác giả: Anh Hai Lúa)
Anh còn nhớ mình gặp nhau lần cuối Em nhìn anh đắm đuối rồi quay đi Tính từ đấy hai nửa đã phân kì Em theo chồng chia tay anh mãi mãi
Để mặc anh một mình đứng ở lại Trời tối đen không điện cũng không trăng Tình ra đi, đi về cõi vĩnh hằng Gặp lần cuối cũng là lần xa cách
Trời mùa đông năm ấy sao quá lạnh Ai là người sưởi ấm trái tim côi? Ở bên ấy em còn nghĩ tới tôi Hay mãi vui đã quên rồi người cũ?
Em sang sông để lại thuyền không chủ Vắng bóng người vắng cả khách qua sông Ngày ngày em vẫn vui vẻ với chồng Bên con nhỏ và gia đình hạnh phúc?
Anh ở lại bên dòng người chen chúc Sao thấy mình hiu quạnh nỗi cô đơn Vắng bóng em lòng cứ thấy chập chờn Đông giá lạnh cũng sắp tàn lần nữa.
(Tác giả: Phụng Hải Đăng)
Có một người… bước chân về vội vã Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa Bởi tình yêu bỗng chốc hóa kẻ thừa Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa Có một người..ôm nỗi sầu chất chứa Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau Người xem tình như hàng hoá đổi trao Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ Có một người… đôi mắt buồn nhuộm đỏ Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng Có một người… mang nỗi đau thầm lặng Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi Bởi nhịp cầu người nỡ bẻ làm đôi Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh Có một người… dưới trời mưa giá lạnh Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vương Thời gian rồi cũng lành lại vết thương Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ Có một người… nhếch môi cười nói khẽ Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.
(Tác giả: Tùng Trần)
Nếu khóc được anh đã khóc lâu rồi Khóc để quên…để muôn đời thôi nhớ Nước mắt tuôn rơi xóa đi duyên nợ Đưa chúng mình về đúng nghĩa người dưng…
Nếu khóc được thì anh chẳng ngại ngùng Sẽ khóc như ai…chưa từng biết khóc Để cơn yêu đương về thôi mệt nhọc Hạnh phúc nơi đâu đến lại một lần…
Nếu khóc được rửa trôi hết bụi trần Anh muốn khóc tan chảy phần đau khổ Để trái tim lại ngập tràn hoa nở Cánh đồng tâm hồn bát ngát hương yêu…
Nếu khóc được nhẹ nhàng biết bao nhiêu Anh muốn thét lên những điều thầm kín Đã từ lâu cố chôn vùi bịn rịn Trong khoảng đau thương dấu diếm riêng mình…
Nếu khóc được thì đâu phải nín thinh Phải cố làm như vô tình băng giá Dẫu thật gần nhau mà như xa lạ Sao thấy lạnh lòng hơi thở cô đơn…
Nếu khóc được sẽ vơi bớt nỗi buồn Thà trút hết tâm hồn thôi day dứt Còn gì đâu giữa dòng đời được mất Mà cơ cầu mà níu giữ bon chen…
Nếu khóc được khóc cho hết lụy phiền Một lần đau thoát ra miền tươi sáng Gạt lệ đi nghe cõi lòng phẳng lặng Nở nụ cười rồi mạnh mẽ bước qua.
(Tác giả: Thiên Gia Bảo)
Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.
Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé, Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.
Trái tim anh vẫn mang bóng một người Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…
Em sẽ phải làm gì để có được anh? Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể Dù trước anh em chỉ là cô bé Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.
Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời.
(Tác giả: Ngọc Hân)
Một chút tên tôi đối với nàng Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng, Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.
Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm Nó chỉ còn là dấu vết không hồn Giống như hình phác trên mộ chí Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.
Tên cũ từ lâu bị lãng quên Chẳng còn gợi lại được cho em Tình xưa êm ái và trong trắng Trước mối tình ai đang dấy lên.
Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn Em thầm thì hãy gọi tên lên Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
(Tác giả: Puskin - Thúy Toàn dịch)
Xem thêm: Thơ Puskin - tuyển tập 24 bài thơ đi cùng năm tháng
Vô tình anh gặp em Rồi vô tình thương nhớ Đời vô tình nghiệt ngã Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câu Thế là em hờn dỗi Vô tình anh không nói Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu Đường đời chia hai ngả Chẳng ai có lỗi cả Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời Anh buồn đau mải miết Vô tình em không biết, Hay vô tình em quên? Anh buồn đau mải miết, Cả cuộc đời không quên!
Chỉ vô tình mà thôi, Chẳng ai có lỗi cả; Đường đời chia hai ngả, Chẳng ai hiểu vì đâu
Vô tình anh không nói, Vô tình nói một câu, Thế là em hờn rỗi, Thế là mình xa nhau.
Giá như mình yêu nhau, Đời chắc không nghiệt ngã, Trời cũng thương, cũng nhớ, Cho mình gặp lại nhau.
(Thơ Puskin - Thúy Toàn dịch)
Em hỏi anh này, thích em không? Thích sao giấu mãi ở trong lòng Không nói ra nhanh là mất đấy Con gái như em khối kẻ mong.
Em hỏi anh này có nhớ em? Đêm nằm mơ mộng giấc êm đềm Ánh mắt nụ cười len giấc ngủ Càng gặp nhau nhiều càng nhớ thêm?
Em hỏi anh này, anh có thương? Giây phút hai ta bước chung đường Trái tim có đập nhanh một nhịp Để tạm biệt rồi lại vấn vương?
Em hỏi anh này, có yêu em? Muốn nắm tay thon, khát môi mềm? Chung sống trọn đời anh có ước? Nếu yêu thì nói… nói nhanh lên !
(Tác giả: Lai Ka)
Chẳng còn gì ngoài nỗi cô đơn Chợt thức dậy từ một nơi nào đó Như lữ khách giữa đời là quán trọ Ta bước lang thang cùng với mình ta
Đừng hát người ơi những bản tình ca Những bản nhạc sao lắm là dối trá Tình yêu chỉ là chiếc vòng nghiệt ngã Đừng hết sơn son rồi lại thếp vàng
Đừng nói người ơi những lời dối gian Chỉ đẹp lòng nhau đầu môi chót lưỡi Ta chỉ muốn nghe những lời tim nói Hãy nói những gì hay hơn lặng thinh
Đêm nay ta nghe lặng giữa lòng mình Có gã đàn ông vu vơ bật khóc Những giọt lệ chảy ngược vào tim óc Hóa thành nỗi buồn lặng lẽ, xót xa
Còn lại gì khi giông bão đã qua Lòng người bỗng chơ vơ như đồi núi Ngổn ngang trong tim hình hài đá cuội Cằn khô đất nhớ hoa hồng
Khuya lặng lẽ về quanh những phố đông Những hàng cây cũng hóa chồng hóa vợ Quay quắt từ đâu nỗi cô đơn òa vỡ Đường về chỉ một mình ta…
(Tác giả: Võ Trung Hiếu)
Cô nhân tình bé của tôi ơi! Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ… Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai, Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi, Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ… Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa, Mà cô thường xức, chẳng bay xa, Chẳng làm ngây ngất người qua lại, Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ, Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. Chân cô in vết trên đường bụi Chẳng bước chân nào được dẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi, Thế nghĩa là yêu quá mất rồi Và nghĩa là cô là tất cả Cô là tất cả của riêng tôi.
(Tác giả: Nguyễn Bính)
Xưa một chàng họa sĩ Có tranh và có nhà Bỗng đem lòng yêu quý Một nàng rất mê hoa
Và chiều lòng người đẹp Để lấy tiền mua hoa Chàng đã đem bán hết Cả tranh và cả nhà
Chàng đã mua hàng triệu bông hồng Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy Rằng người yêu có yêu thật hay không Khi bán nhà để mua hoa như vậy
Sáng hôm sau thức dậy Nàng nhìn ra lặng người Tưởng đang mơ vì thấy Cả một rừng hoa tươi
Nàng ngạc nhiên, đang nghĩ Ai đây chắc rất giàu Thì thấy chàng họa sĩ Đang tội nghiệp, cúi đầu Họ gặp nhau chỉ vậy Rồi đêm nàng đi xa Nhưng đời nàng từ đấy Có bài hát về hoa
(Tác giả Andrei Andreevich Voznhesenski)
Xem thêm: Cảm nhận dư vị tình yêu qua những bài thơ ngắn dễ thương
Tình yêu mang trong mình những giai điệu trầm bổng thuộc về riêng nó, không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả được . Vì vậy, tình yêu luôn là đề tài muôn sở trong thơ ca, được bàn luận sôi nổi. Các áng thơ tình buồn ra đời như một lời khẳng định về sự trường tồn của tình yêu trong thế giới con người.
Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra? Ngày em rời xa anh để về bên người khác. Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt, Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều…
Điều em chọn không còn là tình yêu, Hoặc nếu có, cũng không cùng anh nữa… Nên nếu buộc lòng anh phải chọn lựa, Anh muốn được nghe chuyện đã biết trước rồi.
Nói đi em dẫu chỉ một lời thôi, Cho anh thấy điều mình luôn sợ hãi. Anh không muốn một ngày thành thừa thãi, Chỉ vì muốn được yêu mà mang nợ một người…
Anh không muốn mình cứ phải gượng cười, Sau tất cả, đừng dối nhau, tội lắm! Nên nếu không thể cùng nhau tay nắm, Hãy nói anh nghe lời tạm biệt sau cùng.
(Tác giả: Khiêm Đô Văn)
Vẫn trong tim một tình yêu chan chứa, Ngày tháng dài câu thề hứa còn không? Sao tâm tư nghe chát đắng vô cùng, Bao khắc khoải giữa mông lung... hoài niệm...
Tình hôm nao... nay chẳng còn nguyên vẹn Gió thu về cho giá lạnh tim côi. Ký ức xưa giờ đã quá xa xôi Yêu thương ấy nay... khuất rồi vạn nẻo
Hãy quên thôi, còn chi mà níu kéo, Ân tình kia đã khô héo nhạt nhòa Mùa thu nào ký ức cũng trôi xa Dư hương cũ quyện hòa theo sương khói.
Em không trách tình đời đầy gian dối, Chỉ trách mình sao quá vội lời yêu. Để thu nay mây giăng xám trời chiều, Băn khoăn mãi với bao điều bỏ ngỏ...
(Tác giả: Hoàng Hôn Tím)
Em trở về thế giới của riêng em Buồn vui với từng đêm đen lặng lẽ Hạnh phúc, khổ đau, không cần ai chia sẻ Giấc mộng đời thường chẳng tô vẽ cùng anh
Em chẳng cần níu lại những mong manh Bởi yêu thương phải chân thành… nhiệt huyết Nghĩa gì đâu khi tình kia đã hết Dối gian lòng là giết chết niềm tin !
Trả cho người những ngày tháng không tên Trả yêu thương, vùi chôn tình ngang trái Để quên đi thời đắm say vụng dại Không mệt nhoài giữa khắc khoải niềm đau
Kể từ giờ mình bước ngược đời nhau Chẳng bận tâm nỗi sầu ai vẫn giữ Chẳng vấn vương về những lời tình tự Đến một ngày mọi thứ cũng trôi xa
Trả lại người mộng ảo của ngày qua Trả luôn cả giấc mơ hoa thuở ấy Dẫu con tim biết đớn đau nhiều vậy Vẫn cam đành nhận lấy những đắng cay!
(Tác giả: Ngọc Hân)
Có lúc gần cũng có lúc xa xôi Bởi kề bên vẫn như người xa lạ Nỗi nhớ nào khiến cho lòng buồn bã Khi chẳng còn những thứ đã từng mong
Ai sổ lồng..tựa chim sáo sang sông Ai đắng cay giấc mơ hồng tan vỡ Trách ai đây khi đời duyên chẳng nợ Để canh tàn không tròn giấc ngủ trơ
Ngày yêu nhau nào biết được chữ ngờ Ở tương lai là bến bờ vô định Ai biệt ly mà không lần bịn rịn Không xót xa rồi nghèn nghẹn chạnh lòng
Mơ thật nhiều rồi tất cả bằng không Thì sao khỏi chất chồng bao nỗi nhớ Tình vỡ tan đâu hẳn đời dang dở Nhưng giọt sầu nức nở tránh được sao?
(Tác giả: Tùng Trần)
Có lẽ nào quay gót em xa anh? Lời thề ước tan thành mây thành khói Nhìn em bước mà tim anh đau nhói Mắt lệ nhoà thầm gọi tiếng em yêu!
Có lẽ nào xa cách một buổi chiều Tim chất chứa bao nhiêu là kỷ niệm Sáng Xuân đến, Hạ chiều ta thề nguyện Thu qua rồi Đông luyến nhớ bên nhau
Có lẽ nào em chẳng biết anh đau? Khi bỏ mặc bao câu xưa vàng đá Em cất bước mà không lời từ giã Rồi vội vàng lơi lả bước bên ai?
Có lẽ nào... chắc bởi tại anh sai? Yêu em quá chẳng hoài nghi nhân nghĩa Lòng nghèn nghẹn bây giờ anh thấm thía Có lẽ nào tình nghĩa hóa hư vô???
(Tác giả: Đặng Minh Mai)
Xem thêm: Chất chứa cảm xúc với những câu thơ tình yêu lãng mạn, ngọt ngào
Thơ tình buồn ngắn gọn mang đến cho trái tim chúng ta chút bình yên. Nó giúp xua tan đi cảm giác nhói đau, nghẹn đắng nơi lồng ngực với chi chít những vết thương lòng khi chúng ta vừa kết thúc một cuộc tình. Bởi hợp tan là do số phận, chúng ta chỉ có thể đứng lên và bước tiếp về phía trước, đón nhận điều tốt đẹp ở tương lai.
Ngày không anh sao ngày dài đến thế Nắng chẳng hồng mây buồn trải lê thê Phố đơn côi buồn níu bước chân về Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng
Ngày không anh tim em như ngừng đập Cứ chờ hoài một lời hứa xa xăm Người đã quên sao ta mãi nặng lòng Tìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải
Phố không anh chẳng còn chi mong đợi Chỉ mình em ở lại với mùa sang Rượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàng Mượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.
(Tác giả: Oải Hương)
Một mình nghe cung nhạc não nề Một mình đếm cà phê nhỏ giọt Một mình giữa đêm sâu vàng vọt Một mình trong ngõ cụt âm thầm
Một mình đong bao lớp sóng ngầm Một mình chịu mấy tầm băng giá Một mình uống mà say nghiêng ngả Một mình hoài cũng đã thành quen.
(Tác giả: Thiết Dương)
Đêm khuya thổn thức một mình Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu Mong người chẳng thấy người đâu Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi?… Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng Xa nhau chín đợi mười trông Thèm sang bên ấy mà không có đò
Trải lòng qua những vần thơ… Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!
(Tác giả: Lý Cong)
Một mình Em đứng nơi đây Một mình ngắm cảnh rừng cây xanh màu Một mình nén những nỗi đau Một mình tim khóc lòng đau ..miệng cười .
Một mình hồn thả chơi vơi Một mình lẩn trốn trò chơi ái tình Một mình ta lại một mình Không gian lặng lẽ mặc tình tìm ta !
(Tác giả: Trần Thị Thủy)
Từng đêm đếm bước bơ vơ Lang thang hồn xác vật vờ canh thâu Đêm nay ta biết về đâu ? Để quên - quên hết nỗi đau một đời
Lang thang gió rét mưa ngâu Lang thang lê bước,lệ tàn canh thâu Bóng đêm đen tối một màu Lang thang gặm nhấm vũng sầu nhân gian
Lang thang tìm người trở lại Khắc khoải đợi chờ… Thoáng chút hồ nghi Từng đêm… Đếm những nhớ mong Từng bước ngậm ngùi ,lạc lõng màn đêm…
(Tác giả: Phan Đình Ninh)
Lặng lẽ đứng nhìn về nơi xa ấy Biển mênh mông sao chỉ có mình em Bước chân trần trên cát trắng mịn êm Em trước biển chợt thấy mình bé dại.
Nghe tiếng sóng từ ngàn xưa vọng lại Hồn miên man mong một cánh buồm xa Phía chân trời nơi sóng nước bao la Hoàng hôn xuống , đêm phủ đầy nguyện ước .
Biển rộng thế làm sao ôm hết được Những dấu chân bị sóng cuốn đi rồi Chỉ mình em cùng sóng gió biển khơi Và nỗi nhớ… Biển ngàn đời vẫn thế…
(Tác giả: Nguyễn Lan Hương)
Ai đà dạo tết cũng tròn đôi Chỉ có mình ta lặng lẽ ngồi Muốn rủ thêm người qua tạm bữa Rồi kêu mấy bạn bỏ lưng mồi
Xuân nghèo họ thoái nên buồn mãi Phận héo duyên lờ hẳn não thôi Độc ẩm vài ve trời đất hẫng Hồn nghiêng chỏng gọng ngủ cho rồi…
(Tác giả: Huệ Trần)
Tình là gì…Tình yêu là gì Mấy khi êm ái…nhiều sầu bi…!? Tình là gì…đời sao vướng lụy Tình là gì…sống phải lâm ly Sáu mươi năm tuổi… chưa rõ lý Trọn kiếp đời người…hỏi chi chi…! Còn yêu còn thương còn suy nghĩ Còn lụy chữ tình còn hoài nghi…!
(Tác giả: Lê Đức)
Tình hỡi bây giờ em ở đâu Có nghe thương nhớ mộng ban đầu Khi xưa ai nói lời hẹn ước Bây giờ sao nỡ phụ tình nhau. Ngày đó đôi mình tay nắm tay Yêu thương chia sớt chuyện tâm đầu Bao nhiêu cay đắng đời quên hết Tình hỡi bây giờ em ở đâu?
(Tác giả: Thanh Linh)
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em Gió thoảng bên song lệ ướt mèm Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm
Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.
(Tác giả: Vũ Thắm)
Tình yêu là sự rung động từ hai trái tim, mang đến cảm xúc mãnh liệt, gắn kết những người có tình lại với nhau. Tuy nhiên, không phải tình yêu nào cũng có cái kết đẹp. Tình yêu vốn là duyên phận, có người đến rồi ở lại, ắt cũng có người rời đi. Hãy đọc những áng thơ tình buồn để cân bằng lại cảm xúc, tìm chút niềm vui cho bản thân đón chào ngày mới nhé!
Đêm nay mượn rượu để say Quên bao kỉ niệm chia tay người tình Vùi chôn đi một bóng hình Bao năm đeo đẳng làm mình khổ đau Tim yêu dù phải nát nhàu Người ơi gạt lệ quên sầu ra đi Bùi ngùi giây phút biệt ly Bởi không duyên nợ thôi thì chia xa
(Tác giả: Trúc Linh)
Giấc mơ hồng giờ tan vỡ còn đâu Anh với em chia hai đầu nỗi nhớ Trời se duyên còn quên ban chữ nợ Nên đôi ta đành dang dở cuộc tình
Lạc mất nhau đâu phải lỗi do mình Ngày biệt ly mình lặng thinh không nói Bởi tiếc thương ngày vui tan quá vội Nên con tim cứ mang nỗi u sầu
Chúc em tìm được hạnh phúc mai sau Chóng quên mau chuyện tình buồn một thuở Đường tương lai ngập tràn hoa đua nở Kỷ niệm nào em cứ ngỡ chiêm bao
Lỡ kiếp này xin hẹn lại kiếp sau Mong chúng mình chẳng đau thêm lần nữa Cũng từ đây con tim này đóng cửa Bởi đường tình anh chọn lựa là em.
(Tác giả: Bình Nguyên)
Kết thúc rồi có phải vậy không anh Vì con tim chẳng còn chung nhịp thở Cứ xem mình chưa bao giờ gặp gỡ Trả cho nhau về cái thuở ban đầu
Đừng giận hờn hay trách móc một câu Bởi từ lâu nào đâu còn vui vẻ Như vậy đi mình chia tay anh nhé Rồi mai này ta sẽ được bình yên
Xem như là không nợ chỉ có duyên Nên tình yêu tựa con thuyền ngược lái Chia tay nhau mà lệ sầu không chảy Thì chắc là mình chẳng phải của nhau
Rồi thời gian cũng thấm thoát qua mau Ta sẽ gặp người đến sau hoàn mỹ Được ấm êm trọn vẹn lòng chung thủy Bởi chúng mình giờ chỉ bạn bè thôi.
(Tác giả: TNTP)
Và như thế em ra đi thầm lặng Cuối cuộc tình chẳng câu nói chia phôi Em ra đi bẻ gãy nửa nụ cười Trái tim tôi cũng héo sầu một nửa…
Bao ngày qua những buồn vui hai đứa Chẳng thể nào níu giữ bước chân em Vậy em đi chúc cuộc sống êm đềm Sẽ thơ mộng như điều em mơ ước…
Tôi tập quên thứ tình không có được Và yêu thương như gió thoảng xa vời Nén thật sâu vào quá khứ chôn vùi Lau nước mắt cho nụ cười sống lại…
Kể từ đây đến muôn đời mãi mãi Đừng bao giờ tìm lại dấu yêu xưa Ngày em đi đau khổ đã dư thừa Tim chết rồi buông tay đừng nuối tiếc…
Mai đôi mình phương trời xa cách biệt Lần cuối cùng tha thiết gọi tên nhau Xin đôi mắt đừng trút lệ gieo sầu Làm yếu lòng người đi thêm day dứt…
Mang cuộc đời ra đổi trao được mất Ta còn gì ngoài hai chữ đau thương Khi tình yêu đến đoạn cuối con đường Trước sau gì cũng chia hai ngã rẽ…
Gần bên nhau nhưng chẳng còn vui vẻ Trong lòng nhìn về hai hướng xa xôi Nhịp con tim chẳng hòa quyện nữa rồi Thì chấp nhận đành thôi không níu kéo.
(Tác giả: Thiên Gia Bảo)
Em đừng khóc đâu phải tại chúng mình Mà duyên số chia đường tình đôi ngả Mọi đau thương anh nhận về tất cả Người ra đi xin hãy cứ yên lòng…
Anh biết em nhận sính lễ theo chồng Vì em có nỗi khổ riêng anh hiểu Phận làm con đặt trên đầu chữ hiếu Chút tình riêng đành khép lại âm thầm…
Mình xa nhau không phải tại lỗi lầm Mà phận kiếp đã an bài hai đứa Nào phải đâu ta vong thề bội hứa Bởi tình duyên chỉ được có ngần này…
Hỡi cao xanh sao ai nỡ đặt bày Tình đôi lứa chia lìa nhau dang dở Để tim yêu chết từ đây muôn thuở Sẽ ngàn đời mang đau khổ tâm tư…
Chờ kiếp sau chẳng biết đến bao giờ Nên nức nở mối tình không trọn vẹn Vẫn còn đây dư âm lời ước nguyện Mà chúng mình đôi nẻo đã ly tan…
Em đừng khóc khi duyên phận lỡ làng Vì cuộc sống nẻo quan san vững bước Dù hôm nay mình chẳng bên nhau được Nhưng muôn đời anh yêu có em thôi…
Ta than trách cái số phận, cuộc đời Cho gặp gỡ rồi chia xa mãi mãi Yêu thương mất chỉ niềm đau đọng lại Tình chia phôi không phải tại chúng mình.
(Tác giả: Thiên Gia Bảo)
Chia tay rồi em có tiếc anh không Có ước mong chúng mình quay trở lại Hay bàn chân em lạnh lùng bước mãi Về một nơi ta chẳng thể chung đường…
Chia tay rồi em có thấy cô đơn Lúc vắng anh có buồn không em hỡi Dạo phố xưa có quen lòng chờ đợi Hay bây giờ đã sánh bước cùng ai…
Chia tay rồi kỷ niệm có nhạt phai Bài thơ cũ thấm hoài trang nước mắt Có khi nào em cúi đầu gom nhặt Mơ câu thề đã vàng úa trong tim…
Chia tay rồi có nhớ cũng đừng tìm Mảnh ký ức đã chôn vùi rách nát Em đã chọn đi chung đường kẻ khác Đừng gọi về dĩ vãng chỉ thêm đau…
Chia tay rồi xin đừng nhắc tên nhau Dù vô tình chỉ là câu chuyện phiếm Xóa hết đi những dư tàn hoài niệm Để lòng không day dứt lúc bên người…
Chia tay rồi em có thấy thật vui Có ngậm ngùi những đêm dài mất ngủ Tim có đau nghẹn ngào trong hơi thở Miệng mỉm cười mà nước mắt trào tuôn…
Chia tay rồi ai đó sẽ tốt hơn Sẽ yêu em như anh từng yêu chứ Anh muốn hỏi một lần này thôi nữa Chia tay rồi… Em có tiếc anh không?
(Tác giả: Minh Mẫn)
Bài thơ này em viết gửi cho anh Là bài thơ với nỗi buồn man mác Không giận hờn cũng không ai phụ bạc Chỉ là mình đã đổi khác mà thôi
Khoảng cách hai ta có lẽ quá xa vời Và suy nghĩ cũng của mỗi người cũng thế Em chẳng thể cứ dửng dưng mặc kệ Với những gì mình đã trót vấn vương!
Bởi đôi ta chẳng thể bước chung đường Cố níu kéo cũng ngàn phương cách trở Anh có thấu bao điều em lo sợ Về một ngày ta vĩnh viễn mất nhau?
Chia tay rồi ai mà chẳng đớn đau Bởi những lúc khơi sâu miền ký ức Cả những lúc tái tê nơi lồng ngực Quặn thắt lòng, buốt nhức nỗi niềm riêng
Tình không còn những trong sáng hồn nhiên Nên lo lắng phút thần tiên dần tắt Nên sợ hãi chỉ riêng mình góp nhặt Mảnh vỡ tình trong hiu hắt đắng cay
Em quyết rồi, đã đến lúc chia tay Vậy anh nhé, nợ duyên này đã hết Níu làm chi cho lòng thêm mỏi mệt Em buông rồi, mình kết thúc thôi anh.
(Tác giả: BTNEVGCA)
Anh lỗi hẹn và ra đi mãi mãi Để nơi này còn lại mỗi mình em Bến sông buồn lục bình nặng niềm riêng Theo dòng nước dập dềnh trôi xuôi ngược
Em bên đời cố vững vàng tiếp bước Vắng xa rồi nào trách được ai đây? Em gượng cười trong thương nhớ hao gầy Vờ mạnh mẽ cho qua ngày đoạn tháng
Anh biết chăng khi bình minh tỏ dạng Lúc hoàng hôn em trống vắng đơn côi Nơi thềm xưa sương đẫm ướt trêu người Trăng chếch bóng hững hờ soi bậu cửa?
Vắng xa anh em còn đây lời hứa Giữ nơi lòng nhen lửa ấm con tim Tiếng gió lùa, mưa rả rích trong đêm Nghe thắt dạ giữa mênh mông xa vắng
Anh xa rồi em thành người trầm lặng Phố đông người em lạc lõng, cô đơn Lòng dặn lòng không được trách, dỗi, hờn Bởi nghịch cảnh thiệt hơn đành cam chịu.
(Tác giả: Hạnh Ngọc)
Tình yêu có lúc viên mãn, có khi lại dang dở. Dù là kết thúc nào thì bạn đừng buồn hay hối tiếc khi bản thân đã yêu hết lòng, hết dạ. Tin rằng ai trong chúng ta rồi cũng sẽ tìm được khoảng trời và hạnh phúc cho riêng mình. Hy vọng những dòng thơ tình buồn sẽ giúp chúng ta vơi đi nỗi buồn, sống mạnh mẽ như cây xương rồng ngoài sa mạc, càng trải qua bão cát lại càng trưởng thành.
Sưu tầm Nguồn ảnh: Internet
Link nội dung: https://cmp.edu.vn/anh-tho-buon-tinh-yeu-a63719.html